Cô giáo dạy Văn của em!
Bài viết chào mừng ngày 20/11
Từ trước đến khi em được gặp cô em chưa từng yêu thích môn văn như nhiều bạn trong lớp, và em thường say mê với các môn tự nhiên hơn. Các tiết học về môn văn em thường cảm thấy thời gian trôi lâu hơn. Đến khi chúng em được gặp cô và được học văn bản "Chữ Người Tử Tù " của Nguyễn Tuân và tình yêu đối với môn văn trong em bắt đầu từ hôm đó. Cô giáo mà em muốn nhắc đến là cô Nghiêm Thị Hồng Phượng giáo viên môn Ngữ văn.
Tiếng trống vào lớp đã vang lên, các bạn đã vào hết lớp học của mình và ổn định chỗ ngồi. Nhiều bạn đã nhanh chóng mở sách chuẩn bị cho bài học mới, cô Phượng bước vào lớp với nụ nước tươi tắn trên môi. Sau khi ổn định tổ chức lớp, cô hỏi: "Các em đã chuẩn bị bài chưa?". Cả lớp đồng thanh đáp: "Thưa cô rồi ạ!". Cô khởi động một tiết học rất ấn tượng, tuy không phải bạn nào cũng thuộc lòng và trôi chảy nhưng cô không khó chịu với lớp mà còn động viên nhắc nhở và tỏ ra rất hài lòng, khen cả lớp có tinh thần học tập và đó chính là cảm hứng cho em yêu thích và chuyên tâm học môn văn từ đó.
Tiếp đến, cô nhắc chúng em mở sách học bài mới, lời giới thiệu vào bài mới của cô được bắt đầu thật ấn tượng: "Các em ạ, trong mỗi người chúng ta, ai cũng yêu cái đẹp và cái đẹp đó được cảm nhận qua mỗi cách nhìn và cái tâm của mỗi người. Mỗi người trong chúng ta đều yêu cái đẹp, đều thích cái đẹp và cách nhìn, góc nhìn của mỗi người là khác nhau. Ví dụ có những bạn thấy âm nhạc là đẹp, có những bạn khác lại thấy tranh vẽ là đẹp. Và đi kèm theo cảm nhận đó thì phải có những người tạo ra cái đẹp và đã đạo ra thì phải có người thưởng thức cũng như trong câu chuyện “ Chữ Người Tử Tù” dưới đây đã nói hết lên tất cả những điều đó ". Em thấy vô cùng xúc động trước lời giới thiệu của cô. Cả lớp ai cũng chăm chú nghe và ghi lại lời cô giảng. Trên bảng đen, từng dòng phấn trắng dần dần hiện lên. Sau phần giới thiệu tác giả, tác phẩm, cô hướng dẫn chúng em cách đọc và đọc mẫu. Giọng cô đọc nhẹ nhàng, đầm ấm và truyền cảm. Cô hỏi có ai xung phong đọc mẫu cho cả lớp không? Rất nhiều cánh tay giơ lên, em rất muốn đọc bài nhưng em biết giọng mình không hay. Hơn nữa trước đến giờ em là người không hào hứng với môn văn, nhưng hôm nay em thấy háo hức vô cùng. Cánh tay của em run rẩy dơ lên. Cô nhìn thấy điều đó, nhưng vẫn gọi em lên đọc. Những từ đầu tiên vang lên trôi chảy và em đọc sôi nổi, liền mạch như quên hết mọi thứ xung quanh... Những dòng văn làm em xúc động vô cùng: " Sớm hôm sau, lính tỉnh dẫn đến cửa ngục thất sáu tên tù mà công văn chiều hôm qua đã báo trước cho ngục quan biết rõ tên tuổi…..làng xóm và tội hình. Sáu phạm nhân mang chung một chiếc…… gông dài tám thước. Cái thang dài ấy đặt ngang trên sáu bộ vai gầy. Cái thang gỗ lim nặng, đóng khung……. lấy sáu cái cổ phiến loạn, nếu đem bắt lên mỏ cân, có thể nặng đến bảy tám tạ. Thật là một cái …….gông xứng đáng với tội án sáu người tử tù. Gỗ thân gông đã cũ và mồ hôi cổ mồ hôi tay kẻ phải đeo nó đã phủ lên một nước quang dầu bóng loáng. Những đoạn gông đã bóng thì…… loáng như có người đánh lá chuối khô. Những đoạn không bóng thì lại sỉn lại những chất ghét đen sánh….". Bài đọc đã hết, con tim em như nhảy nhót trong lồng ngực vừa vì xúc động, vừa hồi hộp không biết mình đọc bài ra sao. Cô giáo cùng cả lớp vỗ tay! Cô bảo rằng chưa khi nào em đọc bài mà nay lại đọc diễn cảm đến vậy, cô rất khen ngợi em. Em xúc động lắm và coi đó là động lực để em yêu thích học môn văn hơn.
Sau phần đọc của em là phần phân tích tác phẩm. Không biết có phải nhờ lời khen ngợi của cô mà em có cách nhìn khác, hay lớp học hôm nay khác mà em thấy lớp học rất sôi nổi. Khi cô đặt câu hỏi, những cánh tay nhỏ xinh xắn giơ lên đều tăm tắp. Bạn nào cũng muốn được cô giáo gọi trả lời. Tất cả dường như ai cũng bị cuốn hút vào giờ học. Không ai còn lơ đãng và quên đi cái không gian, âm thanh ngoài cửa lớp, tưởng như chim ngừng hót, cây lá ngừng rung. Mọi vật đều đứng nghe cô giảng bài: "Lời khuyên của Huấn Cao cho thấy việc chơi chữ là một thú chơi tao nhã, đòi hỏi người biết thưởng thức chữ phải là người có đạo đức, có nhân cách. Lời khuyên của Huấn Cao khiến cho quản ngục phải chắp tay vái lạy tử tù". Em còn được cô gọi lên phát biểu một vài lần nữa, cô khen em có tiến bộ. Em sung sướng vô cùng và đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng nhiều hơn. Qua lời cô giảng, trên khuôn mặt các bạn ai cũng chứa đựng một niềm vui tự hào và lòng yêu đất nước. Dường như tất cả đều muốn vươn lên trong học tập. Giờ học diễn ra say sưa và sôi nổi. Khi tiếng trống cất lên cũng là lúc bài giảng đã hết.
Giờ học đã kết thúc nhưng từng lời giảng của cô vẫn còn nguyên trong tâm trí em. Em nhận thấy môn văn thật thú vị, nó có sự thú vị khác với những môn học khác chứ không nhàm chán như trước đây tôi vẫn nghĩ. Sau buổi học đó tôi chăm chỉ học môn văn hơn và giờ đây em đã trở thành một học sinh giỏi văn. Em sẽ nhớ tiết học ý nghĩa ấy trong suốt cuộc đời mình.
HS: Nguyễn Văn Thiên - Chi đoàn 11A3